Dừa ơi là bài bác thơ tiêu biểu của phòng thơ Lê Anh Xuân. Ông thường viết về vấn đề về chiến tranh và quê nhà đất nước. Với ngòi bút đậm chất trữ tình, lời thơ dịu nhàng đi vào tâm khảm của các người độc giả yêu thơ. Bài thơ Dừa Ơi là 1 trong tác phẩm vang danh với còn giá bán trị mang đến ngày nay. Người sáng tác mượn hình hình ảnh cây dừa để ca ngợi tinh thần chiến đấu, ý chí trường đoản cú cường của nhân dân miền nam trong cuộc nội chiến chống giặc Mỹ Nào! ngay hiện nay chúng ta bên nhau cảm nhận chân thành và ý nghĩa thơ của ông trong bài bác thơ Dừa Ơi nhé!
I. đái Sử bên Thơ Lê Anh Xuân

II. Bài Thơ Dừa Ơi trong phòng Thơ Lê Anh Xuân
Nhà thơ Lê Anh Xuân theo thông tin được biết đến là một trong nhà thơ tài ba của quê hương, khu đất nước. Những bài thơ của ông đều đậm màu trữ tình ca ngợi vẻ đẹp quê hương đất nước, ca tụng ý chí trường đoản cú lực từ bỏ cường giữ được vị trí với quê nhà của những người dân miền nam bộ trong cuộc tao loạn hay. Thơ ông bộc lộ rõ tình cảm quê hương ngọt ngào và lắng đọng được nhiều độc giả yêu thích. Bài thơ Dừa Ơi cũng là 1 trong tác phẩm đã đưa ông cho với người hâm mộ gần thêm nữa

Dừa ơi
Tôi to lên đã thấy dừa trước ngõ Dừa ru tôi giấc mộng tuổi thơ Cứ mỗi chiều nghe dừa reo trước gió Tôi hỏi nội tôi: “Dừa có tự bao giờ?” Nội nói: “Lúc nội còn phụ nữ Đã thấy láng dừa lạnh giá trước sảnh Đất này xưa đầm lầy chua mặn Đời đói nghèo cay đắng quanh năm” hôm nay tôi quay trở lại quê cũ nhì mươi năm biết mấy nắng nóng mưa Nội đã từ trần rồi xanh tươi đám cỏ trên thân dừa dấu đạn xác xơ. Dừa ơi dừa! fan bao nhiêu tuổi nhưng mà lá tươi xanh mãi cho giờ Tôi nghe gió nghìn xưa đang gọi Xào xạc lá dừa tốt tiếng gươm khua. Ôi có phải nhà thơ Đồ Chiểu Từng ngâm thơ dưới rặng dừa này Tôi tưởng thấy nghĩa quân xua đuổi giặc vừa mới rồi đây còn lầy lội đường dây. Tôi đứng bên dưới hàng dừa cao nhòng Cạnh hàng dừa tơ lá mướt xanh màu những công sự còn thơm mùi đất Cạnh hồ hết chiến hào kháng Pháp năm nao. Vẫn như xưa vườn dừa quê nội Sao lòng tôi vẫn thấy yêu hơn Ôi thân dừa đang hai lần huyết chảy Biết bao đau thương, biết mấy ân oán hờn. Dừa vẫn đứng hiên ngang cao ráo Lá vẫn xanh cực kỳ mực êm ả dịu dàng Rễ dừa bám sâu vào sâu dưới lòng đất Như dân làng bám dính chắc quê hương. Dừa bị thương dừa không khom người xuống Vẫn ngước lên ca hát thân trời Nếu té xuống dừa ơi ko uổng Dừa lại đứng lên thân dựng pháo đài. Lá dừa xanh long lanh tia nắng Theo đoàn quân thành lá nguỵ trang nếu như rụng xuống dừa ơi ko uổng Dừa lại cháy lên ánh đuốc soi đường. Đất quê hương nát bầm vết đạn Đã nuôi dừa năm tháng xanh xao Ôi gồm phải dừa hút bao cay đắng Để trổ ra đa số trái ngọt đến đời. Nghe sân vườn dừa rì rào tiếng nhạc Lòng nao nao tôi ghi nhớ nội xiết bao Tuổi thơ xưa hấp thụ nước dừa vơi ngọt Tôi biêt đâu thuở chua xót ban đầu. Tôi ngước nhìn ngày xuân nắng dọi tư mặt quê hương giải phóng rồi Tôi chợt thấy nội tôi trẻ em lại Như thời con gái tuổi 20 Như sản phẩm dừa trước ngõ nhà tôi.
Bạn đang xem: Bài thơ dừa ơi của lê anh xuân
III. Hình Ảnh Cây Dừa trong Thơ Lê Anh Xuân

“Dừa ơi dừa ! người bao nhiêu tuổi nhưng lá tươi xanh mãi mang lại giờ Tôi nghe gió ngàn xưa đang gọi Xào xạc là dừa giỏi tiếng gươm khua”
Với anh, dừa dù có từ “ngàn xưa” nhưng mà mãi tuổi “tươi xanh”, đầy mức độ sống. Dừa như 1 nhân triệu chứng của lịch sử dân tộc chuyển tiếp truyền thống đấu tranh duy trì nước của tín đồ dân quê dừa tới những thế hệ sau. Tập thơ máy hai của mình, Lê Anh Xuân đánh tên Hoa dừa, như bạn ta rước tên tình nhân đầu xuất xắc người đồng bọn mà đặt đến con. Mười năm nghỉ ngơi miền Bắc, trong nỗi nhớ quê, anh sẽ nhớ dừa domain authority diết Nỗi nhớ quê nhà thường trực trong lòng, nó xuyên suốt thời gian trong ngày: mau chóng mai, trưa, đến đêm. Không khí trong nỗi hãy nhờ rằng bầu trời quê hương luôn rợp láng dừa xanh ngắt. Bên cạnh đó dừa là hình hình ảnh đầu tiên cho trong anh những lần nhớ quê. Anh ko viết về dừa tầm thường chung mà lại rất cụ thể. Có lẽ phải là tín đồ sống sống quê dừa mới thấy không còn sự bổ ích của cây dừa. Lê Anh Xuân dường như không bỏ sót chức năng nào của dừa. Trước nhất dừa che mát sảnh nhà, ru giấc ngủ tuổi thơ của bao cầm hệ :
“Tôi khủng lên đang thấy dừa trước ngõ Dừa ru tôi giấc mộng tuổi thơ Cứ từng chiếu nghe dừa reo trước gió Tôi hỏi nội tôi : “Dừa có tự bao giờ” Nội nói “ thời điểm nội còn phụ nữ Đã thấy bóng dừa lạnh buốt trước sân.”
Như vậy, dừa vẫn ru giấc tuổi thơ của nội, của cha, của “tôi” và sẽ còn ru giấc êm đềm của đa số thế hệ nữa. Ai đó đã từng ở võng bên trên hiên nhà 1 trong các buổi trưa hè oi nắng, ko kể hiên là sản phẩm dừa tơ rợp bóng, new cảm nhận ra điệu hát ru của dừa – Nó mát dịu, khỏe khoắn khoắn, lúc xa dịp gần, cơ hội cao cơ hội thấp, có những lúc như một chuỗi mỉm cười dài, có những lúc như bỗng dưng yên im rồi đổ vỡ xòa xua nhau theo gió – bắt đầu hiểu hết đầy đủ dòng thơ này. Dừa còn tham gia vào bao công việc khác trong cuộc sống đời thường đời thường. Trong cuộc chiến ác liệt với quân địch trên quê hương Đồng Khởi, dừa đã góp thêm phần to lớn: thân dừa dựng pháo đài, làm cho lá ngụy trang, làm cho đuốc soi đường :
“Nếu xẻ xuống dừa ơi không uổng Dừa lại đúng lên thân dựng pháo đài. Lá dừa xanh long lanh ánh nắng Theo đoàn quân thành là ngụy trang giả dụ rụng xuống dừa ơi ko uổng Dừa lại cháy lên thành đuốc soi đường”
Ở bài bác thơ này, Lê Anh Xuân đã văng mạng hóa cây dừa. Khi còn đứng hiên ngang, lá dừa ngụy trang được cho cán bộ, đến du kích. Khi lá dừa lìa cành vẫn nguyện đem thân mình làm ánh lửa êm ấm cho đời, làm ngọn đuốc soi sáng đường phương pháp mạng. Rất nhiều thân dừa bị yêu thương vẫn không còn ngã gục, vẫn “đứng hiên ngang ca hát thân trời”. Cùng nếu bao gồm ngã xuống bởi đạn bom hung ác của kẻ thù, thân dừa lại một lần nữa vùng lên làm thành những pháo đài trang nghiêm kiên cố, liên tục đương đầu cùng với bom đạn giặc. Nhà thơ đã xác định dừa là biểu tượng của tín đồ dân bến tre :
“Ôi thân dừa vẫn hai lầm tiết đổ Biết bao đau thương biết mấy oán thù hờn Dừa vẫn đứng hiên ngang cao cường Lá vẫn xanh khôn cùng mực nữ tính Rễ dừa bám sâu vào lòng đất Như dân làng bám chặt quê hương”.
Xem thêm: Kể Chuyện: Bác Đánh Cá Và Gã Hung Thần, Kể Lại Câu Chuyện Bác Đánh Cá Và Gã Hung Thần
Trải qua hai cuộc chiến, “súng giặc đất rền”, người dân bến tre oằn mình trong lửa đạn: “Chị ta chúng khảo chúng tra, Em ta chết tuổi mới vừa đôi mươi”. Nhưng người dân bến tre vẫn kiên gan dính đất, bám làng, vẫn cấy lại lúa, trồng lại dừa sau hầu như trận bom cày. Những mẹ già nuôi che cán bộ, phần đa người đàn ông xứ dừa tiến công giặc bởi ong vò vẽ, bằng mồi nhử chông tre,…Với một ít vũ khí cùng gậy khoảng vong, súng bập dừa, đuốc là dừa với tấm lòng yêu thương quê, fan dân tỉnh bến tre đã làm nên Đồng Khởi lẫy lừng… yêu thương quê hương tổ quốc là tình cảm chung của dân tộc; đồng thời cũng là nguồn thi hứng chủ đạo trong thơ ca phòng chiến. Thơ Lê Anh Xuân cũng bắt nguồn từ cảm giác mang tính thời đại ấy nhưng lại ở anh vẫn đang còn một cái gì đấy rất riêng, khiến cho nhà thơ xứ dừa này không thể lẫn với bao nhiêu nhà thơ đương thời khác.
