Để biểu đạt lòng kính trọng, tình yêu yêu yêu đương thì cho dù chỉ là 1 trong những lời chúc hãy một bài bác thơ cũng sẽ đủ khiến thầy cô vui lòng. Vị thế, ngay lập tức bây giờ, bạn có thể gửi tặng kèm thầy cô – người có công giáo dục và đào tạo mình thành bạn khi xem xong xuôi những bài thơ 4 câu về thầy cô tuyệt và ý nghĩa sâu sắc hay bên dưới đấy nhé.
Bạn đang xem: Bài thơ về thầy cô hay nhất
Những bài bác thơ 4 câu về thầy cô xúc động

Nghề thầy giáo cao quý
Ai cũng bảo nghề giáo viên cao quýNhàn hạ thanh cao…em cũng thấy từ hàoHai tư tuổi chưa một lần làm mẹMà em đã bao gồm cả thảy bọn con.
(Khuyết danh)
Nhớ mãi lời côXa mái ngôi trường thân yêuĐã bao thọ rồi nhỉNhững lời cô thủ thỉEm nhớ mang lại bây giờ
Ngày ấy tuổi mộng mơHay đờ đẫn thổn thứcTrái tim non rạo rựcMùa phượng thắm sảnh trường.
Những bài giảng thân thươngThấm vương đầy những vết bụi phấnCô như vầng trăng sángDẫn lối mặt đường em đi
Nghe giờ gió âm thầm thìMà lòng nghẹn ngào mãiSuốt mặt đường đời bươn chảiLuôn xung khắc nhớ ân tình….!
(Phan Thị Tuyết Vân)
Người lái đò
Mỗi năm đưa một chuyến đòChở bao bé chữ về kho học hànhHọc trò đỗ đạt công danhMai sau góp Nước mình giành vinh quang
Trồng cây duy trì Nước giữ lại LàngƯơm mầm trí thức nặng mang nỗi lòngChẳng màng vất vả nhọc côngChỉ mong toàn bộ thuộc lòng lời ru:
Quê hương thơm sạch láng quân thùGia đình niềm hạnh phúc thầy u đỡ đầnRa đường giúp cho bạn khó khănLên Trường học hỏi: Lễ, Cần, Thanh, Liêm
Thầy, cô khi cạnh tranh hỏi tìmĐể thêm kiến thức và kỹ năng về ghim vào mìnhHãy là số đông đóa hoa xinhTô đời tươi tắn bình minh nắng nóng hồng
Nhọc nhằn dõi góc nhìn trôngDìu từng chân con trẻ ẵm bồng giấc mơHọc sinh tuổi trẻ ngớ ngẩn khờNhư bè đảng chim nhỏ tuổi bơ vơ vào vườn
Cô, thầy dìu dắt yêu thươngLàm nền vững chãi con phố tương laiĐò đưa cần mẫn miệt màiQua sông học thức vì ai một đời?
Có một nghề…
Có một nghề nhưng giấy white bảng đenVà mái đầu lại bạc bẽo thêm mỗi tốiMỗi bước tiến đều tỏ ra vô cùng vộiChèo lái bé đò quý phái bến chờ bình yên
Có một nghề mà xã hội tôn vinhGọi nhị tiếng vồ cập ơi Cô GiáoTruyền kiến thức rồi nghĩa nhân đúng đạoMãi cứ yêu nghề… cho dù ai bảo em sai…
Em chọn 1 nghề dẫu tất cả một ko haiNấu “cháo phổi”… em mải mê năm thángTừ sáng sớm tới trời khuya chạng vạngÁp lực luôn luôn kề…bụi phấn trắng luôn luôn rơi.
(Hồng Ngoãn)
Kính thầy cô
Ngày cuối thu nhớ về trường cũLệ tuôn lòng, ấp ủ chạm chán nhauẤu thơ ngắc ngứ đôi câuNhờ thầy giáo dạy, dòng đầu thông minh
Sân ngôi trường cũ in hình năm thángCây bàng già thi phảng phất lá rơiBằng lăng tím biếc lòng ngườiNhờ thầy cô dạy bắt buộc đời hôm nay
Bữa tái hợp lòng đầy quyến luyếnTình thầy trò sẽ nguyện không phaiNhờ thầy cô đang thành tàiLòng trân trọng nghĩa tương lai sáng sủa ngời
Xin kính chúc Thầy cô to gan khỏeDắt dìu bao lớp trẻ đi lênSự nghiệp giáo dục đào tạo vững bềnCháu bé muôn thuở đáp đền non sông!
(Phạm quang quẻ Thu)
Ơn cô, nghĩa thầy“Muốn sang buộc phải bắc ước kiềuMuốn con hay chữ buộc phải yêu lấy thầy”Công thầy sánh tựa chân mâyChữ cô tạc dáng mang đến “cây” đề nghị người
O, a điểm chín điểm mườiLong lanh ánh mắt em cười cô vuiVầng dương phía trước đừng lùiCó công mài sắt ngọt bùi mai sau
Thầy cô chẳng cai quản công đầuĐưa đò trí thức sông sâu mắc cỡ gìMỗi năm lại một chuyến điChắp thêm đôi cánh thiên di tung trời
Hai mươi, mười một rạng ngờiHiến chương bên giáo ghi nhớ ơn cô thầyMái trường thương yêu còn đâyBảng black phấn white thơ ngây năm nào
Bao nhiêu đáng nhớ ngọt ngàoMột thời thơ dại bước vào trong mơHôm ni ngồi viết vần thơGhi sâu “nửa” chữ ơn cô nghĩa thầy…
Những bài thơ về thày cô hay và ý nghĩa

Tặng cô
Tặng cô bao đóa hoa hồngTặng cô với tất cả hương nồng sắc đẹp xuânTháng ngày dạy dỗ ân cầnCho bao nuốm hệ góp thêm phần dựng xâyTiếng cô tưởng niệm mới đâyXây bao hạnh phúc tràn đầy yêu thương.
(Khuyết danh)
Nghe thầy gọi thơ
Em nghe thầy hiểu bao ngàyTiếng thơ đỏ nắng nóng xanh cây quê nhàMái chèo nghe vọng sông xaÊm êm như giờ của bà năm xưaNghe trăng thở hễ tàu dừaRào rào nghe chuyển trận mưa giữa trờiThêm yêu giờ đồng hồ hát bà bầu cườiYêu thơ em thấy đất trời rất đẹp ra…
(Trần Đăng Khoa)
Cô giáo của con
Mỗi lúc vào lớpCô cười thật tươiSay sưa giảng bàiGiọng cô nóng áp
Bạn nào giỏi nghịchCô chẳng thích đâuBạn nào chăm ngoanCô yêu lắm đấy
Cần như phân tử muốiĐẹp như hoa rừngCô giáo của conAi mà lại chẳng quý.
Cô thầy tôi
Trong ngôi trường vất vả dạy bọn conChẳng xấu hổ gian lao quãng thân mònLó sáng rạng đông cơm mãi vộiVề đêm lịm tắt bữa chưa ngon.Âm thầm chỉ dẫn ơn luôn nhớLặng lẽ khuyên rằng nghĩa vẫn trònÁo đẫm mồ hôi toàn lớp bụi phấnCô Thầy khổ nhọc tựa ngàn non.
(Tứ Gia)
Người lái đò
Một đời fan – một mẫu sông…Mấy ai có tác dụng kẻ đứng trông bến bờ,“Muốn qua sông cần lụy đò”Đường đời muôn bước cậy nhờ tín đồ đưa…Tháng năm dầu dãi nắng nóng mưa,Con đò trí thức thầy chuyển bao ngườiQua sông nhờ cất hộ lại nụ cườiTình yêu xin tặng ngay người thầy kính thươngCon đò mộc – mái đầu sươngMãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,Khúc sông ấy vẫn còn đấy đâyThầy chuyển tiếp hầu như đò đầy qua sông…
(Khuyết danh)
Lời trầm thầy tôi
Có hồ hết chiều hè, phượng đỏ rơiCòn đâu năm cũ, sắp đến qua rồi.Thương người bạn cũ, ân sâu nặngNhớ lại thầy xưa, tình chẳng phôi.
Muốn được mang đến đi, thầy đề nghị cóTâm thành đón nhận, lẽ trò tôi.Cho không hẳn mất, tình muôn thuở.Nhận được đời vui, nghĩa cố gắng thôi.
(Khuyết danh)
Về thăm cô
Bao năm lên phố, xa làngNhớ con bướm trắng hoa vàng lối quêNhớ bài tập hiểu a êThương giáo viên cũ mơ về tuổi thơXiêu nghiêng đường nét chữ ngây ngô khờTay cô cầm ấm đến giờ đồng hồ lòng emVở ngày thơ dại lần xemTình cô như bà mẹ biết lấy sánh gìTờ i nguệch ngoạc cây bút chìThấm color mực đỏ điểm ghi bên lềThương ngôi trường cũ, nhớ buôn bản quêMơ sao được một ngày về viếng thăm Cô!
(Khuyết danh)
Tri ân người điều khiển đò
Tri thức rất lâu rồi trở lại đây,Ân tình sâu nặng của cô ý thầy!Người mang tia nắng soi đời trẻ,Lái chuyến đò chiều sang trọng bến đây?Đò mang lại vinh quang địa điểm đất lạ,Cám ơn người đã lái đò hay!Ơn này trò mãi ghi vào dạ…Người đã giúp con vượt đắng cay!
(Nguyễn Trung Dũng)
Những bài bác thơ 4 chữ về thầy cô

Bài Thơ 4 Chữ Số 1
Từng ngày băn khoănTừng ngày suy nghĩTrầm dìm thắc mắcBạn bè là chi?Trong đầy đủ kí ứcKỉ niệm bi ai vuiBạn bè là ngườiTa luôn chia sẻTừng ngày từng ngàyTừng năm từng thángBạn bè thân thiếtLuôn ở bên taChưa hề ghi nhớChưa hề tự khắc ghiMà hình ảnh bạnTình chúng ta chúng taNhư ngàn bởi saoTrên khung trời caoTinh tú sáng sủa ngời
Thơ 4 chữ về thầy giáo
Tình các bạn chúng taNhư vạn lời caCa vang ca mãiTrên khung trời xanhTình các bạn chúng taXiết chặt vòng tayGắn kết bè bạnĐể thuộc tiến tớiTình các bạn chúng taTinh tú sáng ngờiÔi thật tốt vờiTình bạn của taEm yêu ngôi trường emEm yêu trường emTừng trang giấy trắngVới chiếc chữ nắnNhiều lên từng ngàyEm yêu ngôi trường emSân trường rộng lắmHàng cây cỏ thắmChe nắng chúng em
Em Yêu trường Em
Thầy với cô giáoNgười em luôn bảoCha bà mẹ của mìnhMột thời nhằm nhớTrong từng hơi thởTrong từng bước một điEm yêu ngôi trường em!!
Bài Thơ Số 3
Buổi sáng thức giấcThấy ánh mặt trờiNgời ngời đôi mắt mẹLời lẽ vơi dàngCàng thêm vui sướngBước chân dịu nhàngVang vang giờ đồng hồ hátBóng mát sân trườngHương thơm đuối rượiDưới ánh khía cạnh trờiCô cười cợt thật tươiMắt cô sưởi ấmTâm hồn trong emKhuôn mặt thơ ngâyLoà nhoà đôi mắt ướtMái tóc mượt màCả bàn tay côXinh xinh nóng ápLàm bao chuyện lạHai hai con mắt ấyGợi dậy vào emĐem bao ước vọngMang đến mang đến người
Bài Thơ Số 4
Nay đã béo khônRời xa mái trườngTuổi thơ rụng mãiChả hề lưu giữ lạiNhưng vẫn còn đấy nhớCô giáo vơi hiềnĐã từng dạy dỗ chữĐã dạy dỗ ấu thơ
Yêu Lắm ngôi trường Lớp Ơi
Em yêu thương mái trườngCó mặt hàng cây mátXôn xao khúc hátRộn vang tưng bừngNhững giờ ra chơiSân trường nhộn nhịpkhi nào gồm dịpMọi các bạn ghé thămNơi trên đây biết baoBạn bè trang lứaThầy cô dạy bảoCho em cách vàoLời cô ngọt ngàoThấm tung trang sáchCô dạy dỗ bao cáchGiảng bài xích thật hayNhững ngày nghỉ họcEm thấy ghi nhớ trườngNào chúng ta ơiGắng đến lớp đềuCó đêm trong mơBỗng cười cợt khúc khíchThích ơi là thíchNgỡ sẽ ở lớpCùng bạn đùa vui.
Bài Thơ Số 6
Hôm nay quay lạiBên mái trường xưaCây cối lưa thưaKhông như ngày trướcXưa gồm dòng nướcChảy qua lòng côCó em xấu hổĐược cô vỗ về
Trò xuất sắc Con Ngoan
Mỗi ngày 1 lớnMỗi ngày một khônMẹ phụ vương dưỡng dụcCô Thầy bảo banMong mong thành ngườiHiếu, Nghĩa, Trí, DũngẤy là hy vọng đợiMẹ cha cô thầyCon xin núm gắngTrò giỏi con ngoan!
Cô Giáo Lớp Em
Cô giáo lớp emXinh rất đẹp hoành trángLàn domain authority trắng sángĐôi giầy bóng loángAi quan sát cũng choángEm quan sát choáng hơn.
Thơ ngắn về thầy cô hay cùng ý nghĩa

1. Tín đồ đi dệt ước mơ
Chiều buông rộn giờ đồng hồ ve ngân
Bước chân thầy bỗng nhiên chậm dần đường xưa
Một đời dệt thảm cầu mơ
Để em có một tuổi thơ huy hoàng.
Đò đầy gánh cầu mơ sang
Đổ về bến hẹn vững rubi thầy trao
Thời gian tựa giấc chiêm bao
Quay đi ngoảnh lại vẫn vào tuổi ông.
Cảm ơn bao ước mơ hồng
Dưỡng nuôi ý chí nặng nề không chịu đựng lùi
Hôm ni vững bước đường đời
Nhờ công thầy đang một đời bón chăm.
2. Cô Thầy tôi
Trong ngôi trường vất vả dạy bầy con
Chẳng mắc cỡ gian lao quãng thân mòn
Ló sáng rạng đông cơm mãi vội
Về đêm lịm tắt bữa không ngon.
Âm thầm chỉ dẫn ơn luôn luôn nhớ
Lặng lẽ khuyên răn răn nghĩa vẫn tròn
Áo đẫm các giọt mồ hôi toàn những vết bụi phấn
Cô Thầy khổ nhọc tựa nghìn non.
(Tứ Gia)
3. Tri ân người lái đò
Tri thức thời xưa trở lại đây,
Ân tình sâu nặng của cô ấy thầy!
Người mang tia nắng soi đời trẻ;
Lái chuyến đò chiều lịch sự bến đây?
Đò mang lại vinh quang khu vực đất lạ;
Cám ơn tín đồ đã lái đò hay!
Ơn này trò mãi ghi trong dạ…
Người đã hỗ trợ con quá đắng cay!
(Nguyễn Trung Dũng)
4. Gởi về cô giáo dạy văn
Có thể hiện thời cô vẫn quên em
Học trò quá nhiều, làm sao cô lưu giữ hết
Xa ngôi trường rồi, em cũng đi biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ: vẫn về thăm
Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi vẫn úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ ?
Ước gì… lúc này chỉ là mơ
Cho em được trở về vùng ấy
Giữa bạn bè nối vòng đeo tay thân ái
Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên
Em ghi nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy: “Văn học là nhân học”
Và chẳng ai học dứt bài học làm người!
Chúng em nhìn nhau khinh khích tiếng cười
Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp
Rồi lúc này theo cái đời xuôi ngược
Vị chua cay thuở làm sao cứ ngấm đẫm bờ môi
Những lúc bi đát em lưu giữ quá – Cô ơi!
Bài học tập cũ chẳng lúc nào xưa cũ…
5. Người điều khiển đò
Một đời người – một mẫu sông…
Mấy ai làm cho kẻ đứng trông bến bờ,
“Muốn qua sông cần lụy đò”
Đường đời muôn cách cậy nhờ bạn đưa…
Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy chuyển bao người.
Qua sông gởi lại nụ cười
Tình yêu thương xin khuyến mãi người thầy kính thương.
Con đò mộc – mái tóc sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp hầu hết đò đầy qua sông…
(Thảo Nguyên)
6. Nghĩa cô thầy mãi ko quên
Bao năm tháng, ni ta đơ mình tỉnh giấc
Sắp qua rồi đều tháng ngày thân thương
Những ngày vui của một thuở mang lại trường
Đang lưu lạc theo từng chòm mây trắng.
Con nhớ lắm những rất lâu rồi đằm thắm
Cô dậy con từng nét chữ vần thơ
Cô đưa nhỏ gõ ô cửa cuộc đời
Và mềm dịu của một bạn con gái.
Tâm hồn con, một nỗi bi ai dài
Cô ôm ấp, xoa đầu khi nhỏ khóc
Vầng trán cô đều vần nhăn se sắt
Âu yếm quan sát chúng con
Tuổi nhỏ dại chúng nhỏ nào đâu biết ưu phiền
Vẫn ngỗ nghịch điện thoại tư vấn cô là “trại chủ”
Và chúng con là những con cừu nhỏ nhắn nhỏ
Cô chăn dắt bên trên đồng cỏ học thức bao la.
Khi những ngày cuối của thời học sinh sắp qua
Con bắt đầu giật mình phân biệt một điều nho nhỏ
Một tình thương bao la và vô tận
Cô dành riêng cả mang lại những bé cừu nhỏ tuổi chúng con.
(Hiệp Hòa)
7. Không đề
“Mãi mãi bên con tiếng của Thầy vang vọng.
Đã xa rồi mà nhỏ ngỡ hôm qua.
Bài giảng của thầy như chắp cánh ước mơ,
Cho con cất cánh khỏi vùng trời cổ tích.
Có phần lớn lúc thì thầm lặng con ngắm,
Vầng trán thầy ứ lại hầu như nếp nhăn…
Tuổi thơ con giống như những ánh trăng rằm,
Sao tìm ra nổi lòng thầy cùng năm tháng.
Đã qua rồi một thời và con đã lớn.
Bài học đầu đời nhỏ hiểu được thầy cô.
Lời đáp án cho con không hề là ẩn số
Mà cả tấm lòng thầy quảng đại bao la.
Ở nơi xa theo hương cất cánh của gió,
Con nhờ cất hộ lòng bản thân tôn kính mang đến thầy yêu”.
Người đi dệt ước mơ
Chiều buông rộn giờ đồng hồ ve ngân
Bước chân thầy thốt nhiên chậm dần mặt đường xưa
Một đời dệt thảm mong mơ
Để em bao gồm một tuổi thơ huy hoàng.
Đò đầy gánh cầu mơ sang
Đổ về bến hứa vững đá quý thầy trao
Thời gian tựa giấc chiêm bao
Quay đi ngoảnh lại sẽ vào tuổi ông.
Cảm ơn bao mong mơ hồng
Dưỡng nuôi ý chí khó không chịu đựng lùi
Hôm nay vững bước đường đời
Nhờ công thầy vẫn một đời bón chăm.
8. Cảm ơn thầy cô
Uống nước thì phải nhớ nguồn
Ăn trái thì buộc phải nhớ bạn trồng cây
Dạy ta biết chữ hôm nay
Thành người hữu dụng công cô ơn thầy.
Lỡ hâm mộ nghiệp lái đò
Chỉ muốn truyền dạy dỗ học trò thành công
Thầy cô như thế nào chẳng mong muốn trông
Chúng con cần nhớ ghi lòng tạc ơn.
Dạy từng đứa trẻ thành Nhơn
Truyền từng bài xích giảng phấn mòn cổ đau
Chỉ ước ao trò gọi thật mau
Cười vui vào dạ khổ lao cũng mừng.
Thời gian thoăn thoắt chẳng ngừng
Thầy cô vẫn dạy dỗ trò cưng của mình.
“Qua Sông thì cần lụy Đò”
Mấy ai qua ngoài nhớ Đò ngày xưa
Người chèo dẫu gồm nắng mưa
Vượt qua sóng dữ, vẫn đưa học trò.
Cúi đầu xin lỗi thầy cô
Lâu rồi con cũng quên đò từng đưa
Chữ đầy hại nói thêm thừa
Công lao bảo ban chẳng khua trống kèn.
9. Ru lại ơn thầy
Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy
Lời ru bay bướm tự ngày ấu thơ
Thầy di động cầm tay viết i tờ
Dạy con đạo lý sống và làm việc cho ra người.
Một đời siêng năng thầy ơi
Đưa bao cố gắng hệ cho tới bờ tương lai
“Nửa chữ cũng vẫn là thầy”
Lời ông thân phụ dạy có sai bao giờ.
Dẫu đời chưa đẹp như mơ
Tình thầy cô với học tập trò bền lâu
Tóc nhỏ giờ đã bạc bẽo màu
Lại ru cháu cũng trường đoản cú câu ơn thầy.
10. Chúc mừng thầy cô
“Muốn sang thì bắc ước Kiều
Muốn bé hay chữ thì yêu mang thầy.”
Lời ca văng vọng đâu đây
Nồng thơm hương sữa dâng đầy khát khao
Dù đến xa mãi phương nào
Ân tình thầy dạy làm thế nào quên lời.
Dù mang lại đi bốn phương trời
Nghĩa nhân một thuở trọn đời không quên.
11. Người điều khiển đò
Suốt một đời đưa tiếp đón khách qua sông.
Ai còn nhớ người lái đò thầm lặng?
Vẫn ngược xuôi, mặc dù gió mưa tốt nắng
Tiễn người đi… biền biệt chẳng về thăm.
Vẫn yên lẽ, bằng tất cả cái tâm
Vì sự nghiệp trồng người đầy cao cả
Đôi mẫu thơ, thay cho lời cảm tạ
Chúc thầy cô luôn khỏe khoắn bình an.
Mong thầy cô luôn hạnh phúc ngập tràn
Nghĩa thầy trò suốt cả quảng đời ghi tương khắc mãi
Sau bao năm nhỏ trở về kiếm tìm lại
Bến sông đây, tín đồ đưa đò tiếng đâu?
Dẫu thời gian có làm bạc đãi mái đầu
Tình thầy trò chẳng lúc nào phai nhạt
Bỗng trong tâm địa một nỗi bi thiết man mác
Thầy cô đâu giữa trăm vạn nẻo đường?
12. Hoa nở bên trên lối ưu tư
Dòng đời khéo chọn nghiệp duyên
Đưa đò tri thức phi thuyền nhân văn
Ươm cây từ khu đất khô cằn
Một đời lo nghĩ, khuyên nhủ răn “nết người”!
Tâm hồn chuyên bón giỏi tươi,
Tưới câu nhân nghĩa, bao bạn nên danh.
Con thuyền vượt sóng chòng chành
Mái chèo thời điểm mỏi, liêm thanh dặn lòng!
Khơi dòng câu cá nước trong
Bất công chưa hết! động lòng niềm mơ
Dòng sông luôn luôn có bến bờ
Người đi còn nhớ, tín đồ mơ…đợi gì?
Một đời tận tụy, trung khu tri
Phấn vương vãi khóe đôi mắt để bởi vì tương lai.
Hiền nhân, tài chí, nghiệp dài,
Cho đời hoa nở ngày mai – Ơn Người!
Bài thơ: Về lại trường xưa
Con trở lại thăm lại trường xưa
Các em áo trắng thơ ngây nói cười
Từ đâu sản phẩm lệ tuôn rơi
Con nghe vang vọng thú vui ngày xưa
Con xa ngày ấy mang đến giờ
Con xa xa giờ đồng hồ thầy cô giảng bài
Giờ trở về viếng thăm lại trường ơi
Tóc thầy đã bạc bẽo điểm ngôi trên đầu
Xây bao nhiêu những nhịp cầu
Giờ phía trên cô cũng làn tóc pha sương
Cô thầy là đầy đủ tấm gương
Hướng mang lại tuổi con nít đường mình đi.
Thơ ngắn về thầy cô hấp dẫn nhất

Cô Ơi!
Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn luôn đọng lại
Lời bảo ban của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã…
Cô ko lời từ bỏ giã
Xa trường tự dịp nào
Em dè chừng chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô vơi hiền
Thời gian cách triền miên
Cô chưa lần xoay lại
Chúng em ghi nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô vỗ về…
Nay bọn chúng em khôn lớn
Ngày tránh trường ngay sát đến
Bao giờ gặp mặt lại cô?!
ĐƠN XIN PHÉP NGHỈ HỌC BẰNG THƠ
Hôm nay em viết đơn này,
Kính xin được nghỉ ngơi một ngày chăm sóc thương
Em mặc dù vẫn ghi nhớ lớp trường
Nhưng mà sức khỏe khó lường mối nguy.
Suốt tối em nóng ly bì,
Trán nay nóng hổi, yếu đuối suy vượt chừng
Việc học chắc nên tạm ngừng.
Để còn chữa bệnh kẻo chừng thăng thiên.
Bài ghi em đã chép liền
Em xin lỗi đã có tác dụng phiền thầy cô!
Thầy với Chuyến Đò
Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện 1 thời rất xưa
Rằng tín đồ chèo phòng đón đưa
Mặc cho vết mờ do bụi phấn thân trưa rơi nhiều
Bay lên tựa phần nhiều cánh diều
Khách thời trước đó rất nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông im lặng buồn tênh giờ đồng hồ cười
Giọt sương rơi mặn mặt đời
Tóc thầy tệ bạc trắng thân trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây riêng lẻ đứng giữa dòng thời gian…
Người Lái Đò
Một đời bạn – một mẫu sông…
Mấy ai làm cho kẻ đứng trông bến bờ,
“Muốn qua sông nên lụy đò”
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa…
Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy gửi bao người.
Qua sông gởi lại nụ cười
Tình yêu thương xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc – mái tóc sương
Mãi theo ta mọi muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn tồn tại đây
Thầy gửi tiếp phần lớn đò đầy qua sông…
Lời Ru Của Thầy
Mỗi nghề gồm một lời ru
Dở giỏi thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu sắc mây
Con sông của bà bầu đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà mang đến em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu thương chẳng tất cả bậc thềm cuối đâu!
Thầy ko ru đủ nghìn câu
Biết nhỏ chữ cũng thua cuộc cuộc đời
Tuổi thơ em tất cả một thời
Ước mơ thì rộng lớn như trời, ngàn năm
Xin Lỗi những Em
Tôi đâu chỉ người làm cho nông
Cày ngừng đánh giấc say nồng một hơi
Chuông reo tan buổi dạy dỗ rồi
Còn nghe ray rứt nỗi đời không yên.
Trách bản thân đứng trước các em
Dửng dưng cả giờ đồng hồ hồn nhiên gọi: Thầy!
Rụng dần dần theo bụi phấn bay
Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh
Dẫu là lời giảng của mình
Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang
Dẫu là tiết học tập vừa tan
Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!
Hiểu dùm tôi các em ơi
Giấu bao ám hình ảnh khôn nguôi từng giờ
Cảnh đời chộn rộn chào bán mua
Áo cơm nào dễ chi đùa với ai.
Vờ quên cuộc sống đời thường bên ngoài
Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen
Dở hay, yêu ghét, white đen
Còn bao sự thật đã quan sát thẳng đâu
Ai còn dằn vặt đêm sâu
Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên
Thật lòng tạ lỗi các em
Hiểu ra khi đã lớn lên mai này!
Những bài bác thơ xuất xắc về thầy cô đong đầy cảm xúc

Nghĩa cô thầy mãi không quên
Bao năm tháng, ni ta đơ mình thức giấc giấcSắp qua rồi phần đông tháng ngày thân thươngNhững ngày vui của một thuở mang đến trườngĐang nhận ra theo từng chòm mây trắng.
Con nhớ lắm những rất lâu rồi đằm thắmCô dạy con từng nét chữ vần thơCô đưa nhỏ gõ cánh cửa cuộc đờiVà mềm dịu của một người con gái.
Tâm hồn con, một nỗi bi ai dàiCô ôm ấp, xoa đầu khi bé khócVầng trán cô hồ hết vần nhăn se sắtÂu yếm quan sát chúng con
Tuổi nhỏ tuổi chúng bé nào đâu biết ưu phiềnVẫn ngỗ nghịch call cô là “trại chủ”Và chúng nhỏ là những bé cừu nhỏ nhắn nhỏCô chăn dắt trên đồng cỏ trí thức bao la.
Khi hầu hết ngày cuối của thời học viên sắp quaCon bắt đầu giật mình nhận ra một điều nho nhỏMột tình thương bao la và vô tậnCô dành riêng cả cho những nhỏ cừu bé dại chúng con.
Người lái đò
Một đời fan – một chiếc sông…Mấy ai làm cho kẻ đứng trông bến bờ,“Muốn qua sông phải lụy đò”Đường đời muôn cách cậy nhờ bạn đưa …Tháng năm dầu dãi nắng mưa,Con đò trí thức thầy đưa bao người.Qua sông giữ hộ lại nụ cườiTình yêu xin khuyến mãi người thầy kính thương.Con đò mộc – mái đầu sươngMãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,Khúc sông ấy vẫn còn đâyThầy chuyển tiếp mọi đò đầy qua sông…
Nhớ cô giáo trường buôn bản cũ
Bao năm lên phố, xa làngNhớ nhỏ bướm trắng hoa đá quý lối quêNhớ bài tập gọi a êThương gia sư cũ mơ về tuổi thơXiêu nghiêng đường nét chữ dại dột khờTay cô cầm ấm đến giờ đồng hồ lòng em.Vở ngày thơ dại lần xemTình cô như người mẹ biết mang sánh gì.Tờ i nguệch ngoạc bút chìThấm màu mực đỏ điểm ghi bên lềThương ngôi trường cũ, nhớ làng quêMơ sao được một ngày trở về viếng thăm Cô!
Thầy
Cơn gió vô tình thổi khỏe khoắn sáng nayCon hốt nhiên thấy tóc thầy bạc bẽo trắngCứ tự nhủ rằng đó là những vết bụi phấnMà sao lòng bâng khuâng mãi không nguôi
Bao năm rồi? Đã bao năm rồi hở? Thầy ơi …Lớp học trò ra đi, còn thầy làm việc lạiMái chèo đó là đông đảo viên phấn trắngVà thầy là tín đồ đưa đò yêu cầu mẫnCho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôiCho chúng bé khoanh tay cúi đầu lần nữaGọi tiếng thầy với tất cả tin yêu…
Cô ơi
Rời mái trường thân yêuBao năm rồi cô nhỉ?Trong em luôn luôn đọng lạiLời khuyên bảo của côNgày ấy vào mùa thuBước chân em rộn rã…Cô không lời tự giãXa trường tự thời gian nàoEm dè chừng chiêm baoCô về đâu, chẳng biết?Vẫn vang lời tha thiếtTừ giọng cô vơi hiềnThời gian cách triền miênCô chưa lần cù lạiChúng em lưu giữ cô mãiMong thấy cô trở vềLúc xưa cô vỗ về…Nay chúng em khôn lớnNgày rời trường sát đếnBao giờ gặp lại cô?!
Nắng ấm sân trường
Cây điệp già xòe rộng tán yêu thươngLá lấp lánh cười duyên thuộc bóng nắngGiờ vẫn học, mảng sảnh vuông im vắngChim chuyền cành buông tiếng lạnh bâng qươ.
Chúng em ngồi nghe thầy giảng bình thơNắng lép theo chồm lên ngồi bệ cửaVà cả gió cũng biết mê thơ nữaThổi phảng phất vào non ngọt giọng thầy ngâm.
Cả lớp say theo từng nhịp bổng trầmĐiệp từng bông kim cương ngây rơi luân phiên títNgày vẫn xuân, chim từng đôi ríu rítSà xuống sân tắm nắng nóng màu xanh
Em ngồi im uống suối mật vào lànhThời gian như ngừng trôi không cách nữaKhông gian cũng ở yên không đủ can đảm cựaNgại kế bên kia nắng ấm sẽ thôi vàng
Sân trường căng rộng ngực mang lại thênh thangKiêu hãnh khoe trên mình color nắng ấmLời thơ thầy vẫn nhịp nhàng sâu lắngNắng nóng hơn dựa vào giọng nóng của người…
Không đề
“Mãi mãi bên bé tiếng của Thầy vang vọng.Đã xa rồi mà nhỏ ngỡ hôm qua.Bài giảng của thầy như chắp cánh mong mơ,Cho con cất cánh khỏi vùng trời cổ tích.Có hầu như lúc thầm lặng nhỏ ngắm,Vầng trán thầy ứ đọng lại mọi nếp nhăn…Tuổi thơ con giống như các ánh trăng rằm,Sao tìm tòi nổi lòng thầy cùng năm tháng.Đã qua rồi một thời và bé đã lớn.Bài học đầu đời con hiểu được thầy cô.Lời giải đáp cho con không thể là ẩn sốMà cả tấm lòng thầy quảng đại bao la.Ở địa điểm xa theo hương cất cánh của gió,Con gửi lòng bản thân tôn kính đến thầy yêu”
Lời cảm tạ
Tôi đứng yên ổn giữa cuộc sống nghiêng ngảĐể một đợt nhớ lại mái trường xưaLời dạy xa xưa có giờ đồng hồ thoi đưaCó bóng nắng và nóng in dòng sông xanh thắm
Thoáng quên mất vào giữa tháng ngày ngọt đắngTrưởng thành này có bóng dáng vẻ hôm quaNhớ được điêu gì đc dạy hầu hết ngày xaÁp dụng – chắc bẩn thỉu cội nguồn vẫn có
Nước mắt thành công hoà nỗi đau đen đỏBậc thềm nào dìu dắt những cách điBài học đời đã học đc những gìCó đề cập bóng bạn đương thời năm cũ
Vun xới cơn mơ bằng trái tim ấp ủĐể cây đời có tán lá xum xuêBóng mát giới hạn chân là một chốn quêNơi ơn tạ là mái trường nuôi lớn
Xin phút tĩnh trung ương giữa muôn điều hời hợtCảm tạ mái trường đậc ân thầy cô.
Trên đấy là những bài bác thơ 4 câu về thầy cô vị binhchanhhcm.edu.vn sẽ tổng phù hợp và chia sẻ đến các bạn. Quả thực, không tồn tại từ ngữ nào tất cả thể diễn đạt hết được công trạng to phệ của thầy cô. Hi vọng bạn cùng thầy cô sẽ có những khoảng thời gian ngắn vui vẻ mặt những bài thơ 4 chữ thầy giáo viên trên đây.