Chữ người tử phạm nhân là truyện ngắn nổi tiếng của bên văn Nguyễn Tuân, in năm 1938 với tựa đề dòng chữ cuối cùng. Nhì năm sau, tác phẩm được đưa vào tập truyện Vang nhẵn một thời với đổi thương hiệu như hiện nay.

Bạn đang xem: Lời bình về chữ người tử tù


Truyện kể về anh hùng thất thế Huấn Cao cùng viên quản ngục thiện lương, họ bất ngờ gặp nhau ở nơi trắng đen lẫn lộn. Dẫu khác biệt về thân phận, trả cảnh nhưng niềm mến mộ “cái đẹp” đã kết nối cả hai.

Thông qua tình huống đó, Nguyễn Tuân thể hiện sự tài tình lúc lồng ghép tình cảm đất nước với đam mê cá nhân. Nhờ đó, giá chỉ trị của Chữ người tử tù sau gần mười thập kỷ chế tạo vẫn nguyên vẹn.


Mục lục ẩn
1Nguyên Tuân với những chất riêng trong văn học Việt Nam
2Chữ người tử tù và cuộc hội ngộ giữa các thi nhân
2.1Huấn Cao hiện lên với phong cách hiên ngang và bao gồm trực
2.2Tâm hồn yêu chiếc đẹp của viên quản ngục
3Cảnh cho chữ “xưa ni chưa từng có” trong Chữ người tử tù
4Truyện ngắn với chất cổ điển và hiện đại
4.1Chất cổ điển vào Chữ người tử tù
4.2Nguyễn Tuân chấm phá với chất hiện đại
5Chữ người tử tầy với âm vang còn mãi

Nguyên Tuân với những chất riêng trong văn học Việt Nam

Nguyễn Tuân sinh năm 1910 cùng mất năm 1987 tại Hà Nội, ông là một trong những “cây đại thụ” của nền văn học Việt Nam. Những tác phẩm nổi tiếng của bên văn phải kể đến là Vang trơn một thời, Ngọn đèn dầu lạc, Tùy cây bút sông Đà với Chiếc lư đồng mắt cua.

Xuất thân trong gia đình Nho học phải Nguyễn Tuân sớm đã am hiểu nề nếp, thú chơi thanh nhã của người Việt xưa. Ảnh hưởng lớn nhất đến tư tưởng cũng như phong thái của ông là người cha Nguyễn An Lan, một công ty nho tài hoa và yêu nước.

*
Nguyễn Tuân xuất thân trong gia đình bao gồm truyền thống Nho học

Thời thế loạn lạc, đất nước lầm than khiến Nguyễn Tuân tất cả ý thức mạnh mẽ về tình thân nước và tinh thần dân tộc. Năm 1929, ông bị trường trung học phái mạnh Định đuổi học vì tham gia cuộc phản đối giáo viên Pháp nói xấu người Việt ta.

Không thọ sau, ông vượt biên sang xứ sở của những nụ cười thân thiện thái lan nhưng thiếu giấy phép nên bị bắt giam. Sau thời điểm mãn hạn tù, ông bén duyên với con đường viết lách, đã cho ra mắt những tác phẩm đầu tiên như Một chuyến đi (1938), Ngọn đèn dầu lạc (1939), Vang nhẵn một thời (1940) với Thiếu quê hương (1940).

Phong biện pháp của ông thời kỳ này bắt gọn bằng chữ “ngông”, độc giả qua đó thấy được nhân vật tất cả tính bí quyết và phẩm chất hơn người. Nguyễn Tuân còn khiến người yêu văn chương thán phục lúc miệt mài đi tìm mẫu đẹp, thứ xưa cũ còn sót lại.

*
Chữ người tử phạm nhân nằm vào tập truyện Chữ người tử tù

Đến năm 1941, ông một lần nữa bị bắt giam vào trong nhà tù. Tuy nhiên, lần này bên văn gặp được những bên hoạt động thiết yếu trị, thiết yếu họ đã thắp lên ngọn lửa yêu nước, ước mong giải phóng dân tộc trong Nguyễn Tuân.

Cách mạng mon Tám thành công, ngòi cây viết Nguyễn Tuân gồm chuyển biến rõ rệt. Sự đối lập giữa thừa khứ và hiện tại trong tác phẩm dần được cố gắng bởi đường nét cổ kính, trẻ trung, hiện đại.

Văn chương ông thời kỳ này cũng được đánh giá cao lúc tập trung vào cách mạng và phục vụ phòng chiến, tiêu biểu như Đường vui (1949), Tình chiến dịch (1950), Thắng càn (1953) hay Người lái đòSông Đà (1960).

Dẫu vậy, tác phẩm viết trước năm 1945 ko hề thua trận kém hay mất giá trị. Chữ người tử tội nhân là một minh chứng, truyện ngắn nằm trong chủ đề cũng như tập truyện Vang bóng một thời.

Trong Chữ người tử tù, Nguyễn Tuân cho thấy phong thái và khuynh hướng chế tác tài hoa. Ông đặt ánh mắt tài hoa, nghệ sĩ lên nhân vật, biến họ trở thành thực thể có tính cách, cảm xúc mãnh liệt với “cái đẹp”.

Chữ người tử tù cùng cuộc hội ngộ giữa những thi nhân

Nguyễn Tuân bắt đầu viết từ năm 1935 và cha năm sau, tên tuổi ông đã vụt sáng sủa trên văn đàn Việt Nam. Vày thế, Chữ người tử tù tất cả thể coi là một trong những tác phẩm mở đầu cho thành công của bên văn.

Truyện ngắn chuyển phiên quanh cuộc gặp gỡ oái oăm của Huấn Cao, tội phạm nguy hiểm của triều đình cùng viên quản ngục. Dẫu không gian, thời gian cùng thân phận tất cả sự bất hợp lý nhưng chính điều đó góp tích phương pháp nhân vật hiện rõ, đồng thời đẩy sức hấp dẫn lên cao.

Huấn Cao hiện lên với kiểu cách hiên ngang và chủ yếu trực

Nguyễn Tuân xây dựng Huấn Cao là một anh hùng thất thế, bé người khi rơi vào hoàn cảnh hoàn cảnh này sẽ rất dễ sống thỏa hiệp, thậm chí là nhát hạ. Trái ngược với điều đó, ông vẫn hiện lên như “một ngôi sao chính vị”, tự bản thân tỏa sáng sủa giữa bầu trời đêm.

Trong Chữ người tử tù, hình tượng của Huấn Cao được nắm rõ trên bố phương diện là nghệ sĩ tài hoa, nhân vật giàu khí phách và con người thiện lương. Mặc dù trong hoàn cảnh ngặt nghèo nhưng ông vẫn mến mộ dòng đẹp, không ngại đưa ra lời khuyên chân thành.

Nhìn Huấn Cao với thân phận bên nghệ thuật thư pháp, Nguyễn Tuân đã miêu tả rõ ràng qua cuộc nói chuyện giữa viên quản ngục với thầy thơ lại. Qua đối thoại đó, tài năng của ông trở đề nghị đáng tin cậy và uyên thâm hơn.

– … Huấn Cao? tuyệt là mẫu người nhưng mà vùng tỉnh Sơn ta vẫn khen cái tài viết chữ rất nhanh và rất đẹp đó không?

Thầy thơ lại xin phép được đọc công văn.

– Dạ, bẩm chủ yếu y đó. Dạ bẩm có chuyện đưa ra vậy?

– Chữ người tử tù

Nhà văn dùng bí quyết gián tiếp để khắc hoạ hình ảnh Huấn Cao, qua đó tạo ấn tượng mạnh về tài năng thư pháp. Thậm chí, tù hãm nhân đó còn hiện lên với dáng vẻ của một huyền thoại, khiến người khác phải kính phục.

Chính những người nơi ngục tù, ăn lương bổng triều đình phải than rằng “ông trời nhiều khi chơi ác, đem đày ải những loại thuần khiết vào giữa một đống cặn bã”.

*
Người ăn lương bổng triều đình ko ngừng tiếc thương cho Huấn Cao

Trước khi bao gồm quyết định hành hình, mặc dù phải tầm thường sống với lũ tảo quắt thì khí phách “chọc trời khuấy nước” của Huấn Cao vẫn còn đó. Hình ảnh người tù hãm phản nghịch do Nguyễn Tuân dựng lên đã tạo được dấu ấn nhất định, cho thấy tinh thần dám hy sinh vì xã hội.

Trong lúc chờ đợi cửa ngục mở rộng, Huấn Cao đứng đầu gông, quay cổ lại bảo mấy bạn đồng chí:

– Rệp cắn tôi, đỏ cả cổ lên rồi. Phải dỗ gông đi.

Sáu người đều quỳ cả xuống đất, nhị tay ôm lấy thành gông đầu cúi cả về phía trước. Một tên bộ đội áp giải đùa một câu:

– các người chả phải tập nữa. Mai mốt bỏ ra đây sẽ bao gồm người sành sỏi dẫn những người ra làm trò ở pháp trường. Bấy giờ tha hồ mà tập. Đứng dậy không ông lại phết cho mấy hèo bây giờ.

Huấn Cao, lạnh lùng chúc mũi gông nặng, khom mình thúc mạnh đầu thang gông xuống thềm đá tảng đánh thuỳnh một cái.

– Chữ người tử tù

Đứng trước đơn vị tù và lính sai, thứ khiến Huấn Cao bận trung tâm là những con rệp cỏn con. Còn khi vào chống giam, nhận biệt đãi rượu thịt, ông ko lấy làm run sợ mà ung dung như đây là vùng đất của mình.

Tuy được đối đãi tốt nhưng Huấn Cao không thỏa hiệp, ông tỏ sự coi thường bạc với quyền thế. Một lần viên quản ngục bước vào buồng giam, vị anh hùng này đã nói:

Ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn gồm một điều. Là người đừng đặt chân vào đây.

Kết hợp miêu tả trực tiếp với gián tiếp, hình tượng giúp Huấn Cao trở cần đặc biệt hơn, ý chí trước sau như một. Khí chất đó được thể hiện ngay lập tức cả lúc chuẩn bị ra pháp trường, giữa đêm tối ông vẫn điềm nhiên viết những nét vuông vắn cùng tươi tắn.

*
Trước đêm hành hình Huấn Cao vẫn viết ra những đường nét chữ vuông vắn

Con người Huấn Cao còn hiện lên với vẻ đẹp thiện lương, trước tiên là quan niệm về chữ viết. Xưa nay, ông chưa từng xay mình phải viết câu đối để đổi lại vị thế hay rubi bạc.

Bởi bởi vì triết lý sống của ông là “bần tiện bất năng di, no đủ bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất”. Cho đến những ngày cuối đời, Huấn Cao vẫn gìn giữ điều đó, chỉ quyết định tặng chữ người mình xem là tri âm, tri kỷ.

Nhân cách thiện lương, trong sạch của Huấn Cao còn thể hiện ở việc khuyên răn nhủ thầy Quản buộc phải thay nơi ở. Giữa chốn lao tù, trắng đen lẫn lộn nặng nề mà treo được bức lụa trắng với nét chữ vuông vắn.

Huấn Cao đó là nhân vật lý tưởng của Nguyễn Tuân những năm trước bí quyết mạng, góp tinh thần yêu thương đất nước trở phải hiện hữu. Đồng thời, hình tượng người “anh hùng sa cơ” còn là một kết tinh thẩm mỹ giữa nghệ thuật với bé người của đơn vị văn.

Tâm hồn yêu cái đẹp của viên quản ngục

Bên cạnh nhân vật Huấn Cao khí phách, Nguyễn Tuân còn xây dựng một viên quản ngục ko lấm bùn đen. Người đàn ông này sống giữa gông xiềng cùng tội ác, ăn lương bổng triều đình để cai quản những kẻ bị xem là phản nghịch.

Viên quản ngục ý thức được công việc cũng như hoàn cảnh của bản thân, nơi đây sống bằng lừa lọc với tàn nhẫn. Những tính phương pháp như dịu dàng, lương thiện dù sớm xuất xắc muộn sẽ bị sự xô bồ, hỗn loạn ấy tạo cho tha hoá.

Tấm lòng thiện lương, luôn hướng đến dòng đẹp đó tưởng chừng đã biến mất, cho đến khi hay tin Huấn Cao được đưa đến trại giam tỉnh Sơn. Bao gồm điều đó đã thức tỉnh niềm say mê cái tài, trân trọng mẫu đẹp của viên quản ngục.

*
Viên quản ngục hiện lên với tấm lòng thiện lương cùng yêu loại đẹp

Suốt cuộc đời, viên quản ngục luôn luôn dùng tâm niệm trọng tài, yêu thương mến loại đẹp để đánh giá bán nhân cách nhỏ người. Điều này khiến ông vơi đi khoảng bí quyết thân phận, hoàn cảnh gặp gỡ với nhân vật Huấn Cao.

Xem thêm: Những Hình Ảnh Nhân Vật Hoạt Hình De Thương Nhất, Tặng Bạn Bè

Quản ngục mong muốn mỏi một ngày gần đây ông Huấn sẽ dịu bớt tính nết, thì y sẽ nhờ ông viết, ông viết cho… mang đến mấy chữ trên chục vuông lụa trắng đã download sẵn với can lại kia. Thế là y mãn nguyện.

– Chữ người tử tù

Viên quản ngục chân thành, gọi người hero thất thế kia một tiếng “ông Huấn” đầy trang trọng. Thậm chí, quản ngục còn nhắn bảo thầy thơ lại chuẩn bị những bữa cơm, vò rượu thịnh soạn cho y.

Thế nhưng, vì định kiến về quan lại lại triều đình mà lại Huấn Cao đã bày tỏ thái độ, không coi viên quản ngục ra gì. Đứng trước tình huống đó, quản ngục vẫn giành riêng cho đối phương sự kính nể và thấu hiểu.

Trong đề lao, ngày để của tử tù đọng đợi phút cuối cùng, đúng như lời thơ xưa, vẫn đằng đẵng như ngàn năm ở ngoài. Viên quản ngục không lấy làm ân oán thù thái độ khinh thường bạc của ông Huấn.

– Chữ người tử tù

Viên quản ngục còn hiện lên với hình tượng dũng cảm, biết hướng thiện, dám sống do lẽ phải. Tuy nhiên người đứng đầu của một trại giam, khiếp qua bao nhiêu lớp người cặn bã, ông vẫn giữ được bản chất lương thiện.

Chính “tấm lòng biệt nhỡn liên tài” của quản ngục đã khiến Huấn Cao ko tiếc gọi ông một tiếng “thầy Quản”, sự cảm thán kịp thời. Trong loại đêm tăm tối nghe lời răn dạy của người hero ấy, ngục quan chỉ biết chắp tay bái lĩnh.

Giữa chốn lao tù, Nguyễn Tuân không chỉ khắc hoạ một Huấn Cao hiên ngang mà còn có ngục quan dũng cảm. Cho dù chọn nhầm nghề, lỡ sa cơ vào chốn ngục tù nhân trái phải lẫn lộn nhưng ông vẫn giữ được nếp sống cao quý.

Cảnh mang lại chữ “xưa nay chưa từng có” trong Chữ người tử tù

Sự dũng cảm của viên quản ngục còn nằm ở việc dám biệt đãi kẻ phản nghịch, nói ra trọng tâm tư với thầy thơ lại. Thế nhưng, tiêu biểu nhất vẫn là tình huống xin Huấn Cao mang đến chữ giữa công ty tù.

Bởi vậy, nhà văn Nguyễn Tuân mới gọi đây là cảnh “xưa ni chưa từng có”. Mang đến chữ là một hoạt động cao cả của dân tộc Việt Nam, thông thường thì nhà nghệ thuật thư pháp sẽ ngồi ở nơi nhoáng đãng, tất cả đủ ánh sáng để tự bởi vì tung hoành nét chữ.

*
Cảnh đến chữ xưa nay chưa từng có trong Chữ người tử tù

Trái ngược với lẽ thường, cảnh cho chữ trong Chữ người tử tù nhân lại diễn ra ở “buồng tối chật hẹp, ẩm ướt, tường đầy mạng nhện, đất bừa kho bãi phân chuột, phân gián”. Trả cảnh đảo lộn nhưng nét chữ của nghệ nhân vẫn vuông vắn, khiến người xin cảm thán không thôi.

Một người tù, cổ đeo gông, chân vướng xiềng, đang dậm tô nét chữ bên trên tấm lụa trắng tinh căng bên trên mảnh ván. Người tù hãm viết xong một chữ, viên quản ngục lại vội khúm nuốm cất những đồng tiền kẽm đánh dấu ô chữ đặt bên trên phiến lụa óng.

– Chữ người tử tù

Không chỉ khác biệt về ko gian, cảnh mang đến chữ còn khác biệt về thời gian. Viên quản ngục cùng thầy thơ lại phải đợi lính canh về trại, lúc trời đã về khuya mới dám xuống buồng giam Huấn Cao.

Đó cũng là đêm cuối thuộc của Huấn Cao, sáng sớm ngày ngày sau ông sẽ phải ra pháp trường hành hình. Cận kề với dòng chết, phong cách của Huấn Cao vẫn tự tại, vui vẻ khi để lại đường nét chữ mang lại đời.

Nguyễn Tuân ví đây cảnh tượng đặc biệt còn bởi vị thế của nhân vật đã bị đảo lộn, nếu người tội nhân đứng thẳng người, đĩnh đạc từng nào thì ngục quan, thầy thơ lại khúm núm, run run bấy nhiêu.

Nhà văn đã xoá đi rào cản về chiếc đẹp, vạn vật đều có thể tỏa sáng dù ở bất kỳ đâu. Đồng thời làm bật lên khả năng của nghệ thuật chân chính, nó gồm thể cảm hoá cái xấu trong nhỏ người.

Với bút pháp lãng mạn, sử dụng ngôn ngữ cổ kính nhưng nhiều hình ảnh đã giúp Nguyễn Tuân truyền đi thông điệp. Để bản thân xứng đáng với cái đẹp, cái tốt thì buộc phải tuyệt giao với thói xấu, điều ác.

Truyện ngắn với chất cổ điển và hiện đại

Nhân vật Huấn Cao cùng viên quản ngục là đại diện đến tư tưởng của Nguyễn Tuân, ở nơi tăm tối chiếc đẹp vẫn kiên cường sinh trưởng. Địa vị, trả cảnh gặp gỡ của họ dẫu có đi ngược lại với quy luật làng hội thì vẫn đáng được trân trọng.

Để thể hiện rõ “cái đẹp” vào cuộc gặp gỡ giữa tầy nhân cùng quản ngục, công ty văn đã kết hợp nhị chất liệu cổ điển cùng hiện đại. Qua những câu văn miêu tả, ông có đến cho độc giả một ánh mắt toàn diện về tính duy mỹ mà bản thân theo đuổi.

Chất cổ điển vào Chữ người tử tù

Với Chữ người tử tù, chất cổ điển hiện hữu trong đề tài tác phẩm. Nguyễn Tuân viết về nhân cách, phương pháp hành xử cũng như hoạt động thường ngày của một số bộ phận người sống ở thời trung đại.

Đại diện mang đến những lớp người đó là Huấn Cao, đồng chí biện pháp mạng, viên quản ngục, thầy thơ lại và bộ đội canh. Mỗi cá thể đều với đến những cảm nhận, suy nghĩ khác nhau cho độc giả.

*
Chất cổ điển hiện hữu trong nhan đề Chữ người tử tù

Huấn Cao cùng năm đồng chí cách mạng luôn luôn hiên ngang, ko chịu cúi đầu trước điều không đúng trái. Viên quản ngục cùng thầy thơ lại mặc dù thiện lương nhưng lại “ăn cơm” triều đình, còn bọn lính canh thấp cổ nhỏ xíu họng nhưng luôn tác quái, sỉ vả và đe dọa tội phạm nhân.

Ngoài ra, đơn vị văn còn đề cập đến thú chơi chữ cao sang, tinh tế của người Việt xưa. Ông miêu tả từng nét chữ, phương pháp di chuyển bút, cốt để ám chỉ đến ý kiến nhận cùng bình xét bé người.

Về khía cạnh ngôn ngữ, Nguyễn Tuân sử dụng nhiều từ Hán Việt, từ cổ như ngục tối, tử tù, thiên lương tốt án thư. Nhờ đó, không gian của câu chuyện được khoác lên mình lớp áo cổ kính.

Bên cạnh ngòi cây viết trào phúng của Nguyễn Công Hoan, chất hiện thực của phái nam Cao thì nền văn học Việt nam giới còn được chứng kiến nghệ thuật đòn bẩy của Nguyễn Tuân.

Ông sử dụng nhân vật viên quản ngục và thầy thơ lại để làm bật hình tượng, phẩm chất của Huấn Cao. Bỏ ra tiết này đã giúp làm rõ chất cổ điển trong Chữ người tử tù, sở hữu đến mắt nhìn chân thực cho độc giả hiện đại.

Nguyễn Tuân chấm phá với chất hiện đại

Bên cạnh chất liệu cổ điển, đưa độc giả về với những mon năm buôn bản hội Việt Nam lâm vào cảnh túng quẫn, Chữ người tử tội phạm còn phảng phất nét hiện đại, giúp giá chỉ trị tác phẩm còn nguyên với thời gian.

Đầu tiên, Chữ người tử tội phạm viết theo thể loại truyện ngắn, một dạng văn học phổ biến hiện nay. Tiếp đến là sự tài tình, khéo léo của công ty văn khi khai quật đời sống tinh thần của Huấn Cao cùng viên quản ngục.

Bởi vậy, không tồn tại lời thoại đối đáp nhưng tính bí quyết nhân vật vẫn hiện lên rõ nét. Độc giả qua đó nắm bắt được “cái đẹp”, lối sống và phong thái duy mỹ mà lại Nguyễn Tuân luôn luôn hướng tới.

*
Chữ người tử tù không có lời thoại đối đáp nhưng tính cách nhân vật vẫn rất rõ ràng

Sáng tác trước giải pháp mạng tháng Tám nhưng Chữ người tử tùđã đượcNguyễn Tuân sử dụng biện pháp đối của văn học hiện đại lãng mạn, từ sự tương phản về hoàn cảnh với địa vị, câu chuyệnmột lần nữa được đề cao, nhấn mạnh.

Truyện ngắn càng hấp dẫn lúc về cuối truyện, Nguyễn Tuân dành sự tập trung nhất định đến việc tả cảnh. Ông khắc họa rõ nét vạn vật xung quanh, từ âm thanh, không gian đến sắc trời, ánh nến.

Chữ người tử tù hãm với âm vang còn mãi

Tuy tinh thần cách mạng, sức chiến đấu bởi độc lập dân tộc không quá rõ đường nét nhưng câu chuyện trong Chữ người tử tù túng lại sở hữu đến cảm giác “hợp thời”. Lúc đó nhân dân Việt nam giới còn lạc lối, trí thức đương thời chưa tất cả tổ chức lãnh đạo bắt buộc dễ sa cơ.

Sự tài tình trong biện pháp sử dụng văn pháp cũng như ngôn ngữ, bên văn Nguyễn Tuân đã biến Chữ người tử tù nhân trở thành áng văn bất hủ. Truyện ngắn này còn được in trong Vang trơn một thời, một trong những tập truyện ngắn xuất sắc của ông.

*
Nguyễn Tuân đã biến Chữ người tử phạm nhân trở thành áng văn bất hủ

Dành sự cảm thán đặc biệt đến tập truyện Vang trơn một thời, nhà văn Vũ Ngọc Phan phân chia sẻ như sau:

Vang trơn một thời được xem như là một văn phẩm gần đạt đến sự trả thiện, hoàn mỹ.

Chữ người tử tù nhân là một tác phẩm chứa nhiều tầng giá trị, không chỉ có đậm ý vị về “cái đẹp” mà hơn nữa thể hiện lòng yêu nước thầm kín. Với những nguyên nhân đó, “đứa con” của Nguyễn Tuân đã được Bộ Giáo dục quyết định đưa vào chương trình giảng dạy.

Trải qua nhiều lần tái bản, giảm tải chương trình học, Chữ người tử tù nhân của bên văn Nguyễn Tuân vẫn còn đó. Thậm chí, nhiều trường trên 63 tỉnh thành còn sử dụng tác phẩm để ra đề thi.

Đến hiện tại, Chữ người tử tù cùng Nguyễn Tuân đã đạt được những thành công nhất định bên trên văn đàn. Giá bán trị cốt lõi về chiếc đẹp, tinh thần bất khuất trong tác phẩm sẽ còn mãi với độc giả Việt.